Điều tưởng như đơn giản, nhưng Tâm thế thưởng trà Thái Nguyên cũng ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa trà Thái Nguyên và cảm nhận được hết chất lượng ấm trà thơm.
-
Vài suy nghĩ về Tâm thế thưởng trà Thái Nguyên
Bước vào buổi thưởng trà Thái Nguyên sẽ không còn mang một vướng bận về cuộc sống bộn bề cơm áo gạo tiền nữa. Các cụ xưa coi trọng trà Thái Nguyên vì vậy khi tham gia buổi thưởng trà Thái Nguyên.
Người thưởng trà Thái Nguyên bao giờ cũng ăn mặc kín đáo, cẩn trọng trong từng hành động, từng ánh mắt, từng lời nói với nhau.
Thông thường đối tượng thưởng trà Tân Cương Long ẩm là những nho sỹ, những bậc trí thức trong xã hội nên trong không gian ấy không có những lời thô tục, những trận đấu khẩu hay những trò cá cược… như tại các quán cà phê phong cách phương Tây.
Các cụ xưa thường thưởng trà Thái Nguyên vào buổi sáng sớm tinh mơ. Cũng có khi là những buổi chiều tàn, buổi tối trăng thanh gió mát. Tại những lúc đó tâm trạng con người thường chất chứa nhiều nỗi niềm nên ngồi thưởng trà Thái Nguyên sẽ là cách thú vị nhất để tỉnh táo và tĩnh tâm.
Điều này giống với đạo Nhật Bản vì đều mang tinh thần “thiền”. Khi một vị trà Thái Nguyên khách bước đến trà thất của người Nhật. Dù là ai đi chăng nữa thì đều phải bỏ lại bên ngoài tất cả mọi đồ đạc như gươm, giáo, súng.
Điều đó chỉ có trà Thái Nguyên mới làm được vì trà Thái Nguyên mang lại cho con người ta những triết lý thật hoàn chỉnh và sâu rộng.
-
Nhẩn nha thưởng chén trà Thái Nguyên
Rồi ta dừng lại bên cầu, nhìn dòng sông chảy đi biết bao mộng đời dĩ vãng. Bao nhiêu những chuyến ra đi? Bao nhiêu chén trà Thái Nguyên ta đã uống. Đó là nước sông Cửu Long, sông La Ngà hay Hồng Hà? Là nước giếng nhà hay nước giếng chùa Phổ Sơn? Là suối Đa Mê hay một dòng suối trong không tên khắp miền đất Việt.
Những chén tra thai nguyen uống trong những bình minh giữa ngõ hẹp tồi tàn Sài Gòn với cha với mẹ. Hay chén trà thơm trong ánh sáng mờ mờ với hơi sương nhàn nhạt.
Những chén trà thiền uống với anh với chị với em giữa Mai Thôn lồng lộng gió sông dài của những năm cuối cùng còn ở lại quê hương. Những chén trà Thái Nguyên uống với bằng hữu cuối ngõ chùa cô tịch cùng mảnh trăng tàn úa rã rời.
Những bời bời đồi trà Thái Nguyên bạt ngàn tình ái. Những Đà Lạt thời thiếu niên mơ mộng. Những rừng Trường Sơn ghê rợn, huyền bí. Những chén trà thơm ngọt giữa bờ biển tinh sương của Đại Lãnh, Nha Trang sau những đêm say mướt nôn mửa rượu thuốc thịt da.
Cuộc đời vẫn buồn tênh, bạn bè thân nhân tan nát rã rời, bay đi như những mù sương… và ta còn ngồi lại, đêm nay, với chén trà Thái Nguyên quen thuộc và mảnh trăng non.
Và ta chợt thấy tấm lòng tố bạch của cổ nhân, ta hiểu tại sao tất cả công danh sự nghiệp và cả người th}n đều cũng phải chia xa. Chỉ còn lại chén trà Thái Nguyên nồng nàn, thầm lặng ở lại bên ta chứng kiến những đổi thay, thành bại, mất còn.
Tâm thế thưởng trà Thái Nguyên cũng lạ kỳ hết chỗ nghĩ.