Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên

Ôi chao, Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên với những bà những chị hái chè, cười nói râm ran. Những hàng chè xanh tốt ôm lấy thân hình nhỏ bé của chúng tôi.

  1. Nhớ đồi chè Thái Nguyên quá xá

Trải dài là cả một đồi chè Thái Nguyên xanh mướt mát đến lịm người, tôi như đang đắm chìm vào màu thiên nhiên, đám chìm trong thứ tự do đáng khao khát. Đồi chè rộng bao la khắp một khoảng không gian ngập mắt. Đã bao lâu rồi tôi mới lại về với Thái Nguyên xanh mát, về với đồi chè bao la, với những niềm vui khó gọi thành tên và những cảm xúc lạ. Hạnh phúc là lại được chìm ngập trong mùi chè xanh chan chát đậm đà.

Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên
Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên

Đồi chè Thái Nguyên khu vực nhà tôi từ lâu đã là điểm đến quen thuộc của những lứa đôi chọn lựa để ghi dẫu những bộ ảnh cưới hay những bức ảnh lãng mạn bên đồi chè xanh mướt. Ngoài ra, đến với đồi chè Tân Cương đương vụ, bạn có thể ngắm nhìn những cô thôn nữ tay thoăn thoắt hái những búp chè xanh mướt.

Nhìn những búp chè Thái Nguyên mơn mởn xanh, tôi lại ao ước được trở về những ngày xưa cũ. Nhớ ngày ấy, mấy đứa trẻ con chúng tôi lăng xăng chạy nhảy cả những ngày trưa nắng, chui vào những đồi chè chơi trốn tìm rồi cứ cười rúc rích mặc đứa nào đi tìm. Những hàng chè xanh tốt ôm lấy thân hình nhỏ bé của chúng tôi.

  1. Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên trong ký ức

Tuổi thơ của tôi là những ngày theo mẹ ra đồi chè hái búp chè tươi. Những lá chè xanh mát rượi trong đôi bàn tay nhỏ chưa nắm chặt chực trôi ra như đùa giỡn.

Tuổi thơ của tôi là những bát nước chè thanh thanh ngọt ngọt cả nhà cùng nhau nói chuyện dưới ánh trăng tròn ngày mười sáu. Sau khi nhấp ngụm chè tươi, bà tôi lại cất giọng đọc vè cho chúng tôi nghe. Những đồi chè xanh mướt mát dài như vô tận mãi. Những nón trắng nhấp nhô xen lẫn với tiếng cười nói râm ran.

Mỗi lần về quê tôi thường ra đồi chè Thái Nguyên sau nhà, đồi chè ngát một màu, tiếng chim rộn rã vang gọi cả khoảng trời vắng. Hầu hết những người dân quê tôi đều thích uống nước chè xanh nên rất quý vườn chè, bà tôi cũng không ngoại lệ. Những trưa nắng bà thường làm chè búp Thái Nguyên để bán kiếm đồng sinh sống qua ngày. Đồi chè là cả sự nghiệp của bà đấy.

Giữa phố phường chộn rộn, Thương nhớ đồi chè Thái Nguyên quá. Thấy nhớ cái vị thanh thanh nồng nàn trong không gian của chè. Nhớ tiếng bà à ơi phả vị chè mới trong từng câu hát. Nhớ những đêm cả nhà quay quần bên ấm chè tươi mới hái ban chiều, cùng nhau nói chuyện ước mơ, nói chuyện thương nhớ. Trở về với đồi chè Thái Nguyên ngày mai, có còn vương những giọt sương sớm trong veo, miền kí ức dội về những thương nhớ.